Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thẩm Bích Quân lại cách ra xa lắc.
Trong cái "sơn trang hình nộm" đó, không những họ Ở cùng một nơi, trái tim cũng cùng một chỗ.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện không còn như vậy nữa. Có những chuyện chỉ cần mình còn sống, nhất định không thể quên được.
Đường đi xa xôi mà vắng người, hiển nhiên là một con đường xưa nào đã bị hoang phế.
Bên đường cỏ đã héo vàng, cây lá xác xợ Tiêu Thập Nhất Lang không đi sánh vai với Thẩm Bích Quân, y cố ý đi về sau hai bước.
Thẩm
Bích Quân cũng không ngừng lại chờ ỵ Bây giờ đã qua hết nguy hiểm,
thương thế cũng đã lành, bọn họ coi như đã trốn được ra khỏi bàn tay ma
đạo, đáng lý ra phải sung sướng mới phải, nhưng không biết tại sao, tâm
tình của họ ngược lại thấy nặng nề vô cùng.
Không lẽ họ cảm thấy đã đến lúc chia tay? Không lẽ họ không thể nào chia tay nhau được?
Đột nhiên có tiếng xe ngựa ầm ầm, một cổ xe lớn chạy như bay lại!
Tiêu Thập Nhất Lang đang tính né qua bên đường, cổ xe ấy bỗng ngừng ngay bên cạnh y!
Ngựa thuộc loại giống tốt, xe sơn màu đen tuyền, đen bóng có thể soi
được mặt mày. Thậm chí bóng loáng có thể thấy được gương mặt thảm đạm
của hai người trong đó, hai gương mặt tiều tụy mệt mỏi. Song cửa xe có
rèm kim tuyến.
Rèm xe bỗng nhiên vén lên, lộ ra gương mặt hai người, chính là hai lão già thần bí.
Lão già áo đỏ nói:
- Lên xe!
Lão già áo xanh nói:
- Chúng ta tiễn các hạ một đoạn đường.
Tiêu Thập Nhất Lang trù trừ nói:
- Không dám làm phiền.
Lão già áo đỏ nói:
- Nhất định phải tiễn.
Lão già áo xanh nói:
- Không tiễn không được.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Tại sao?
Lão già áo đỏ nói:
- Bởi vì các hạ là người đầu tiên sống sót ra khỏi nơi này.
Lão già áo xanh nói:
-
Và cũng là người đầu tiên còn sống sót qua trước mắt chúng tạ Thần
sắc hai người rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt hai người sáng ngời như lữa.
Tiêu Thập Nhất Lang lần đầu tiên cảm thấy hai người ấy là thật.
Y
rốt cuộc mỉm cười, mở cửa xe ra. Trong xe trang hoàng cũng giống như
nhà cửa trong sơn trang, cũng hoa lệ gần như là khoa trương, nhưng bất
kể thế nào, người đã mệt lã ra ngồi vào, cũng cảm thấy thoải mái vô
cùng.
Nhưng Thẩm Bích Quân làm như một người si ngốc.
Nàng ngồi thẳng đơ ra đó, mắt nhìn trừng trừng ra song cửa, toàn thân không có chỗ nào thư giản cả.
Tiêu Thập Nhất Lang cũng có vẻ bối rối, bởi vì ánh mắt hai lão già đang nhìn không chớp mắt vào nàng.
Lão già áo đỏ bỗng nhiên nói:
- Lần này các hạ thoát ra, ngàn vạn lần không thể về lại đây!
Lão già áo xanh nói:
- Bất kỳ vì điều gì, cũng ngàn vạn lần không thể về lại đây!
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Tại sao? Ánh mắt lão già áo đỏ hình như lộ ra một vẻ gì sợ hãi, lão ta nói:
-
Bởi vì hắn không phải là con người, hắn là con quỷ, là thứ yêu quái
còn ghê sợ hơn cả quỷ, bất cứ ai đụng phải hắn, sống không bằng như chết
còn hơn!
Lão già áo xanh nói:
- Chúng ta nói "hắn" nào, các hạ chắc cũng biết.
Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi thật dài, nói:
- Hai vị là ai, bây giờ tôi cũng đã biết ra. Lão già áo đỏ nói:
-
Dĩ nhiên các hạ cũng biết rồi, đương kim thiên hạ, không còn người
thứ tư nào là địch thủ của các hạ, chúng ta là hai người trong đó.
Lão già áo xanh nói:
- Nhưng hai người chúng ta hiệp sức lại, cũng không phải địch thủ của hắn!
Môi lão già áo đỏ hình như đang run rẩy, lão nói:
- Thiên hạ không có ai tiếp được hắn quá ba chục chiêu!
Lão già áo xanh nói:
- Không chừng các hạ có thể tiếp được mười lăm chiêu!
Thẩm Bích Quân cắn môi, mấy lần muốn nói mà nhịn lại. Tiêu Thập Nhất Lang trầm tư một hồi, chầm chậm nói:
- Không chừng tôi cũng suy ra được y là ai. Lão già áo đỏ nói:
-
Tốt nhất các hạ cũng đừng biết y là ai, chỉ cần biết hắn tùy lúc có
thể giết mình, còn mình thì vĩnh viễn không bao giờ giết được hắn.
Lão già áo xanh nói:
- Trên đời này chẳng có ai giết được hắn.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Hai vị đã từng giao thủ qua với ỷ Lão già áo đỏ yên lặng một hồi, than dài:
- Nếu không làm sao chúng ta còn ngồi ở đây, sáng đánh cờ, chiều đánh cờ....
Lão già áo xanh nói:
- Các hạ cho rằng chúng ta thích đánh cờ đến thế sao? Lão già áo đỏ cười khổ nói:
-
Nói thật, hiện tại chúng ta mà đụng vào con cờ, cái đầu tự nhiên muốn
nhức lên, nhưng trừ chuyện đánh cờ ra, chúng ta còn làm được chuyện gì
nũa? Lão già áo xanh nói:
- Hai mươi năm nay, chúng ta chưa
từng kết bạn với ai, chẳng có ai xứng đáng cho chúng ta làm bạn, chỉ có
các hạ.... nhưng chúng ta chỉ có thể đưa các hạ tới cuối đường, là
phải trở về.
Ánh mắt Tiêu Thập Nhất Lang lấp loáng, y hỏi:
- Không lẽ hai vị không về không được?
Hai lão già nhìn nhau, gương mặt trầm trọng, lắc lắc đầu. Lão già áo đỏ nở nụ cười ra chiều ảm đạm, than:
- Chúng ta đã già quá rồi, chẳng còn dũng khí muốn chạy trốn nữa. Lão già áo xanh cười càng ảm đạm:
- Lúc trước, chúng ta cũng đã từng thử, nhưng bất kỳ chạy cách nào, chỉ cần ngừng lại, đã có hắn đứng đó chờ lúc nào!
Tiêu
Thập Nhất Lang trầm ngâm một hồi thật lâu, ánh mắt đột nhiên bắn ra
một tia nhìn sắc bén như đao, y đăm đăm nhìn hai lão già, chầm chậm
hỏi:
- Hợp sức ba người chúng ta lại, không chừng....
Lão già áo đỏ vội vã ngắt lời của y, gằn giọng nói:
- Không được, tuyệt đối không được.
Lão già áo xanh nói:
- ö nghĩ ấy các hạ không nên để trong đầu!
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Tại sao? Lão già áo xanh đáp:
- Nếu các hạ nghĩ đến chuyện giết hắn, các hạ nhất định sẽ chết về tay hắn!
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Nhưng mà....
Lão già áo đỏ lại ngắt lời y, giận dữ nói:
-
Các hạ nghĩ chúng ta lại đây tống tiễn để làm gì? Sợ các hạ đi không
nổi? Các hạ nghĩ chúng ta đi tới đây dễ lắm sao? Lão già áo xanh nói:
-
Chúng ta lại đây cốt ý cho các hạ rõ một điều, các vị thoát ra khỏi
đây toàn là vì may mắn, do đó sau này còn sống ngày nào, ráng mà càng ra
xa xa khỏi chỗ của hắn càng tốt! Vĩnh viễn không được trở về đây,
không được nghĩ đến chuyện giết hắn, nếu không, dù các hạ có còn sống
sót, cũng sẽ thấy chết còn hơn sống.
Lão già áo đỏ thở ra một hơi thật dài nói:
- Cũng như chúng ta vậy, sống còn hơn chết.
Lão già áo xanh nói:
-
Nếu người khác mà lạc vào tay hắn, chắc chắn là chết, nhưng nếu là
các hạ.... hắn rất có thể để các hạ đó, như chúng ta vậy, lâu lâu rảnh
rổi, lại đem ra làm đối thủ tiêu khiển.
Lão già áo đỏ nói:
- Bởi vì chỉ những lúc hắn đem chúng ta ra làm đối thủ, mới ít nhiều có cảm giác thú vi.. Lão già áo xanh nói:
-
Nhưng chúng ta không muốn các hạ đạp vào vết xe cũ, làm hình nộm cho
hắn, nếu không các hạ chết hay sống, can hệ gì đến chúng tả Lão già áo
đỏ ngước mắt nhìn dãy núi xa xa qua song cửa xe, chầm chậm nói:
-
Chúng ta già quá rồi, gần chết tới nơi, đợi chúng ta chết rồi, hắn sẽ
không còn ai làm đối thủ, nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch....
Lão già áo xanh ánh mắt sáng rực, nói:
- Đó chính là chỗ báo thù của chúng ta! Bởi vì trừ điều đó ra, chúng ta tìm không ra cách thứ hai nào để báo thù!
Tiêu Thập Nhất Lang yên lặng nghe, hình như không nói ra lời. Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, lão già áo đỏ đẩy cửa xe ra, nói:
- Đi thôi, mau đi thôi! Càng xa càng tốt.
Lão già áo xanh nói:
- Các hạ mà dám về lại đây, dù y không giết, chúng ta cũng sẽ giết các hạ!
Trước mặt, là con đường lớn.
Xe ngựa lại chạy mịt mù đi mất, Tiêu Thập Nhất Lang và Thẩm Bích Quân còn đang ngơ ngẫn đứng giữa đường.
Gương mặt Thẩm Bích Quân trắng bệch, nàng đột nhiên hỏi:
- Anh xem, hai lão già ấy lại đây có phải hắn sai lại dọa mình không?
Tiêu Thập Nhất Lang không nghĩ ngợi gì, nói chắc nịch:
- Không thể.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Tại sao? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Hai người ấy có thể vô duyên vô cố giết vài trăm người như chơi, nhưng chắc chắn không chịu nói láo. Thẩm Bích Quân hỏi:
- Tại sao? Họ rốt cuộc là ai? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
-
Hai chục năm trước đây, trong vũ lâm sợ không ai kinh sợ danh tiếng
bằng bọn họ, người trong giang hồ chỉ cần nghe đến tên của họ là....
Y còn chưa nói xong câu, từ xa bỗng truyền lại tiếng cổ nhạc.
Tiêu
Thập Nhất Lang ngẫng đầu lên, lập tức thấy một hàng người và ngựa, từ
góc đường bên kia cong cong quẹo quẹo đi lại. Kiệu cô dâu. Tân lang đội
mũ kim hoa, mặc áo mãng bào, cười một con ngựa cao lớn thuần sắc
trắng, đi trước.
Các chú rễ trên đời này, nhất định ai ai cũng
cười toe toét, đắc ý phi thường. Nhất là khi cô dâu đã ngồi vào trong
kiệu. Một người gặp lúc tâm tình không vui, rất sợ thấy có người đang
vui như vậy. Tiêu Thập Nhất Lang bình thời không phải là kẻ nhỏ nhen,
nhưng hôm nay lại ngoại lệ, không hiểu y cố y hay vô ý, bỗng nhiên khom
lưng lại ho lên mấy tiếng.
Thẩm Bích Quân tuy ngẫng đầu lên
đó, mà chuyện gì cũng chẳng thấy, gặp kiệu hoa của người ta, nàng lập
tức nhớ lại mình hồi xưa ngồi trong kiệu, trong lòng tràn đầy biết bao
ảo tưởng đẹp đẽ, hạnh phúc.
Nhưng bây giờ nhĩ?
Nàng chỉ hy vọng cô dâu đang ngồi trong chiếc
kiệu hoa, đừng bị cảnh ngộ như nàng, đi yêu một người đàn ông thứ hai.
Một người đang đắc ý, nhất định sẽ thích nhìn người khác, hy vọng người
khác cũng đang nhìn mình, nhất định sẽ cảm thấy người khác phải chia
xẻ nổi sung sướng với mình.
Tân lang này cũng không ngoại lệ,
người y đang ngồi trên lưng ngựa, trái tim thì đã lọt vào trong kiệu
hoa, trừ cô dâu của y ra, người cả thế giới này y chẳng để vào mắt, vào
lòng.
Bởi vì cô dâu này, y đã tốn biết bao công phu chinh phục.
Vì
nàng, y đã ngậm biết bao là đắng, nuốt biết bao là caỵ Vì nàng, thịt
trên người y đã giảm đi không biết bao nhiều mà nói. Y vốn hầu như đã
tuyệt vọng, ai biết được đâu, đột nhiên nàng gật đầu. - Hỷ! trái tim
đàn bà.
Bây giờ, những ngày khổ nạn coi như đã qua, nàng bây giờ
sắp là của y rồi. Mắt thấy kiệu hoa đang vào cửa, cô dâu đang vào phòng
hoa chúc.
Nghĩ đến đây, thân hình nặng cả trăm cân của y bỗng
nhiên nhẹ nhàng lâng lâng như muốn bay ra khỏi mình ngựa. Y ngẫng đầu
lên nhìn nhìn trời, rồi cúi xuống nhìn nhìn đất.
- Hỷ! Đúng là cám ơn trời đất.
Sau tám cặp ngựa, mười sáu tay thổi kèn đánh trống, tức là kiệu hoa do tám người khiêng.
Rèm kiệu đương nhiên là rủ xuống.
Các cô dâu đã ngồi lên kiệu, dù có điêu ngoa, phá phách đến đâu, cũng
biến thành kẻ ngốc, động cũng không dám động, nói cũng không dám nói,
thậm chí đánh rắm cũng còn không dám đánh, dù cho có chuyện gì tày trời
tới đâu, cũng còn nhịn được.
Nhưng cô dâu này thì ngoại lệ, rèm
kiệu bị kéo lên một tý, cô dâu ngồi trong kiệu nhìn lén ra ngoài. Tiêu
Thập Nhất Lang ngẫng đầu, lập tức thấy một cặp mắt nhìn quanh láo liên.
Y bất giác không nhịn nổi cười:
- Ngồi trong kiệu hoa mà đã như vậy, về nhà rồi còn phải biết!
Cái kiểu cô dâu như vậy đã hiếm thấy, có biết đâu còn nhiều chuyện hiếm thấy xảy ra sau đó.
Rèm hoa đột nhiên bị vén lên hẳn.
Cô
dâu áo hoa màu hồng, hài thêu hồng, mũ phụng che kín mặt, mặc đồ chỉnh
tề ngồi trong kiệu, đột nhiên tung người nhảy ra. Tiêu Thập Nhất Lang
bất giác ngẫn người ra. Y không dám tin rằng cô dâu ấy bỗng nhiên tung
người lại trước mặt y, thò tay trong ống tay ra, đánh vào vai y một cái
thật mạnh, cười lên như chuông ngân, nói:
- Tên lưu manh này,
mấy ngày nay, anh trốn chết trong cái xó nào vậy? Tiêu Thập Nhất Lang
cơ hồ bị té bổ người ra, rồi khi nghe giọng nói ấy, giống như là đứng
còn không đứng nổi. Người thổi kèn đánh trống, người khiêng kiệu, người
đi theo sau kiệu, trước trước sau sau ba mươi bốn người, cũng đều ngẫn
mặt ra, mở to cặp mắt, há hốc mồm, thần tình giống như bị một quả
trứng gà nóng hổi tắc vào trong miệng.
Thẩm Bích Quân cũng ngẫn mặt ra, thứ chuyện như vậy, nàng nằm mộng chưa chắc đã nghĩ ra được.
Cô dâu cười tươi nói:
-
Tôi cũng chỉ mới thoa lên mặt chừng một cân phấn, không lẽ anh nhận
không ra tôi sao? Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, cười khổ nói:
-
Dù tôi không nhận ra, cũng suy ra được.... trên đời này, trừ Phong Tứ
Nương ra, còn có cô dâu thứ hai nào như vậy? Trên mặt Phong Tứ Nương
không có tới một cân phấn, thì ít nhất cũng có ba lạng.
Đương
nhiên đó chính là kiệt tác của mấy bà trang điểm cô dâu, nghe nói, các
bà trang điểm có bản lãnh, không những có thể biến cô dâu đen thui thành
trắng mịn, mà còn biến tiêu được mỗi cái mụn trên mặt cô dâu. Do đó mà
các cô dâu trên đời này đều xinh đẹp và rất giống nhau. Nhưng có nhiều
phấn đến đâu cũng che không được nụ cười phóng khoáng mà tươi sáng
trên gương mặt của Phong tứ Nương, cái thần tình ra vẻ lười biếng mà
chẳng cần gì. Phong Tứ Nương rốt cuộc cũng là Phong Tứ Nương, rốt cuộc
vẫn không thể như các cô dâu khác, dù cho có một trăm cặp mắt trừng
trừng nhìn nàng, nàng vẫn cứ như vậy. Nàng đang còn cười khanh khách,
vỗ vào vai Tiêu Thập Nhất Lang, nói:
- Chắc anh nghĩ không ra cô dâu này phải không? Nghĩ không ra có ngày tôi đi lấy chồng?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Thật tình nghĩ không ra. Phong Tứ Nương tuy không sao, y đã thấy chịu không nổi, hạ giọng nói:
- Nhưng cô đã làm cô dâu rồi, mau mau lên kiệu thôi! Cô xem, bao nhiêu người đang chờ cộ Phong Tứ Nương trừng mắt nói:
- Cho họ chờ một chút có sao đâu? Nàng đưa nhẹ gấu quần, xoay một vòng thật khéo, cười nói:
- Anh xem, tôi mặc đồ cô dâu có đẹp không?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Đẹp, đẹp quá thôi, cô dâu đẹp như vậy thật thiên hạ ít có.
Phong Tứ Nương lấy ngón tay dí vào mủi của y, nói:
- Do đó mà tôi nói cho anh nghe.... anh thật không có phúc.
Tiêu Thập Nhất Lang sờ mủi, cười khổ nói:
- Cái phúc đó tôi chịu không nổi. Phong Tứ Nương trừng mắt, bật cười, nháy mắt hỏi:
-
Anh nghĩ thử xem, tôi lấy ai? Tiêu Thập Nhất Lang còn chưa kịp đáp,
tân lang đã vội vã chạy lại. Bấy giờ y mới nhận ra gương mặt vuông vuông
vắn vắn của tân lang, thần tình tuy có vẻ bối rối, chân bước vẫn rất
bình ổn, ngay cả cái mũ kim hoa trên đầu cũng không có tý rung động,
nguyên cả người xem ra giống như một chiếc bánh nóng hổi vừa ra khỏi lò.
Tiêu Thập Nhất Lang bật cười, ôm quyền nói:
- Thì ra là Dương huynh, cung hỷ cung hỷ.
Dương Khai Thái thấy y, ngẫn người ra, cả nửa buổi, ráng hết sức mới nở ra nụ cười, cũng ôm quyền, gượng cười nói:
- Không dám không dám, kỳ này đám cưới chúng tôi làm vội vàng, rất nhiều thiệp cưới của bạn bè không tới kịp, kỳ tới....
Y vừa nói hai chữ "kỳ tới", Phong Tứ Nương đá cho y một cái, cười mắng lên:
- Lần tới? Chuyện này mà còn làm được lần tới, em xem anh đúng là một con ngỗng đực.
Dương
Khai Thái cũng biết nói lỡ lời, y bối rối chùi mồ hôi, càng gấp càng
nói không ra lời, chỉ còn nước kéo kéo tay áo của Phong Tứ Nương, ấp
úng:
- Giờ.... giờ phút này.... em.... em.... em còn ra khỏi kiệu làm gì?
Phong Tứ Nương trừng mắt nói:
- Tại sao không được? Gặp bạn bè cũ, ngay cả chào cũng không cho chào sao? Dương Khai Thái nói:
- Nhưng mà.... nhưng mà em đã là cô dâu....
Phong Tứ Nương hỏi:
- Cô dâu rồi sao? Cô dâu không lẽ không phải là người? Dương Khai Thái đỏ mặt lên, nói:
- Các.... các vị thử nói giùm, thiên hạ làm gì có thứ cô dâu như vậy? Phong Tứ Nương nói:
- Tôi là thứ cô dâu như vậy đó, anh thấy không thuận mắt, đổi người khác là xong.
Dương Khai Thái tức quá chỉ biết dậm chân, nóng ruột nói:
- Không biết điều, không biết điều, thật là không biết điều....
Phong Tứ Nương la lên:
- Được! Bây giờ anh nói tôi không biết điều, tại sao hồi đó anh không nói? Dương Khai Thái chùi mồ hôi nói:
- Lúc trước.... lúc trước....
Phong Tứ Nương cười lạt nói:
-
Lúc trước tôi chưa lấy anh, do đó tôi nói gì cũng có lý, đánh rắm
cũng thơm nữa, bây giờ tôi đã leo lên kiệu hoa, tức là người nhà họ
Dương, do đó anh có thể làm oai làm phúc, có phải vậy không? Có phải
vậy không?
Dương Khai Thái có vẻ xịu lơ, thở ra, nói:
- Không phải anh có ý như vậy, chẳng qua.... chẳng qua....
Phong Tứ Nương hỏi:
-
Chẳng qua làm sao? Dương Khai Thái liếc mắt ra sau một cái, mấy chục
cặp mắt đang trừng trừng nhìn y, gương mặt của y đỏ ửng lên gần như
thành đen xì, y thầm thì nói:
- Chẳng qua, em làm vậy, người ta
thấy người ta cười. Y càng nói nhỏ chừng nào, Phong Tứ Nương càng la
lớn lên chừng đó, nàng la lên:
- Cười thì cứ cười, có gì là hay ho, tôi không sợ người ta cười!
Gương
mặt Dương Khai Thái không nhịn nổi cũng biến sắc. Rốt cuộc y cũng là
một con người, cũng hít thở, không phải là bột nắn ra, y bất giác lớn
tiếng nói:
- Nhưng mà.... nhưng mà em làm như vậy, anh còn mặt mủi gì sau này nữa? Phong Tứ Nương tức giận nói:
- Anh thấy tôi làm nhà họ Dương anh bị mất mặt, có phải không?
Dương Khai Thái không trả lời, y lì ra thừa nhận.
Phong Tứ Nương cười lạnh nói:
- Anh đã cho tôi không xứng đáng làm dâu nhà anh, tôi cũng chẳng thèm
làm dâu. Nàng đột nhiên ngắt chiếc mũ phụng trên đầu ra, vất xuống đất
một cái thật mạnh, lớn tiếng nói:
- Anh đừng có quên, tuy tôi
đã lên kiệu hoa, tôi chưa bước qua cửa nhà họ Dương của anh, làm dâu
nhà họ Dương hay không, chẳng phải là do anh, mà còn do tôi có cao hứng
hay không.
Người khiêng kiệu, thổi kèn đánh trống, theo sau kiệu, nhìn muốn lồi cả cặp mắt.
Trong
bọn đã có kẻ khiêng mấy chục năm kiệu hoa, không biết đã đưa bao nhiêu
cô dâu về nhà chồng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, bọn họ không những
chưa gặp qua, ngay cả nghe kể cũng còn chưa nghe kể tới. Dương Khai Thái
đã gấp rút muốn điên lên, nói:
- Em.... em.... em....
Bình
thời, y mà gấp lên, lập tức biến thành cà lăm, bây giờ làm sao mà còn
nói ra được nên lời. Tiêu Thập Nhất Lang đang tính khuyên một câu, có
điều y đã quá hiểu cái tính của Phong Tứ Nương, một khi nàng nổi cơn
lên, dù cho Thiên Vương lão tử cũng khó mà khuyên cho được.
ABCB
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiền Chiến Hậu Chiến 26 : Thế Sự Hơn Nhau Một Trận Cười
Xem chừng cuộc chiến này chẳng không khai diễn . Nguy Tử Vân sắc mặt trầm trọng , hai tay nắm lại thủng thẳng nói : - Các vị đều là võ lâm g...
-
Xem Tiếp Hồi 2 Gió lạnh như từng ngọn dao chém xuống. Vạn vật y hệt những con cá nằm trên thớt tuyết, chết lạnh cứng đơ. Ngàn dặm tuyết...
-
Tiểu thuyết của ông mang phong cách hiện đại, tính triết lý sâu sắc, rất khác biệt với các võ hiệp tiểu thuyết gia cùng thời và trước đó. T...
-
Sự nghiệp sáng tác của ông tạm chia ra làm 3 giai đoạn đó là: Cổ Long thời kỳ đầu (1960-1964): giai đoạn này Cổ Long còn chưa định hình đư...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét